Vậy là tháng 7, tháng mưa ngâu đã tới, kỉ niệm về mối tình đầu trong tôi lại trỗi dậy, đó là một mối tình rất đẹp. Nhưng cũng như những cơn mưa tháng 7, nó ào đến, nhanh chóng, vồn vã, ào ạt mà vẫn dịu dàng; và cũng vì giống với mưa ngâu tháng 7: nó tan biến đi rất nhanh, làm cho người ta nhớ đến, hoài tưởng và mong chờ, cứ thấy tiếc nuối về một thứ gì đó chưa thuộc về mình… Tháng 7 mưa ngâu Mẹ bảo rằng mưa ngâu là trời khóc Khi Ngưu Lang và Chúc Nữ gặp nhau Ba trăm sáu mươi năm ngày cách biệt Sông Ngân Hà vốn rất rộng rất sâu. Đã bao giờ em hỏi từ đâu Những hạt mưa, mưa ngâu tháng bảy Nước mắt nhà trời sao mênh mông đến vậy Suốt đêm ngày như than trách, oán hờn Đã bao giờ bước dưới trận mưa tuôn Em ngỡ ngàng: nước mưa sao mặn chát Có phải chăng giọt nước mắt chàng khờ Đang khóc than mối tình đầu tan nát Nước mắt nhà trời tháng bảy mưa Ngâu Hay nước mắt người mối tình đầu tan nát Khóc bao nhiêu sông Ngân Hà vẫn sâu Buồn bao nhiêu người vẫn đi hướng khác Nước mắt gặp mặt hay nước mắt chia xa Vừa dai giẳng, vừa tái tê, buốt lạnh Nước mắt nhà trời hay nước mắt chàng Ngưu Vừa chát chua, vừa xót xa, đắng mặn. Tiểu Vũ |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét