Lâu rồi không vào blog, hôm nay mới vào được, ta buồn và nhớ blog lắm. hôm nay đã là 25 rồi, lại một năm nữa sắp qua đi, ta lại thêm một tuổi, lại một mùa noen nữa ta lại chỉ có một mình.
L à H cũng không biết giờ tình cảm của H với l có con như xưa không nữa, giờ h thật sự rất muốn có cảm giác chờ đợi và nấu những bữa cơm cho một người con trai nào đó, được bước đi cũng người đó trên những con đường xa lạ, được đặt những đữa con vào lòng để cùng nghe nhạc xem phim, được đưa nó đi đễn những nơi mình yêu thích, được truyền những niềm yêu thích của mình vào những đứa trẻ. h thật sự muốn có cảm giác được chia sẻ, được lắng nghe, một bờ vai để dựa, và một hạnh phúc nhỏ bé nhưng rất lớn lao, nhưng với h sao bây giờ khó vậy, trước kia thì h không muốn, còn giờ thì nó quá tầm tay h. giờ với h rất cần điều đó, có thể với h l là một bờ vai vững chắc, là một tia nắng ấm áp, một bờ biển bình yên, và rất nhiều thứ khác, nhưng bờ vai đó không phải là của h, mà cũng lạ thật h chưa bao giờ mong muốn nó là của h, có thể với h l như là một cảnh cửa mà h không biết khi mở cửa sẽ là
Một cánh đồng bao la:
hay là một thảo nguyên rộng mênh mông với bao điều cần khám phá
Mọt bầu trời xanh rộng và bao la
Hằng cũng không biết nữa, giờ h thật sự cần một thứ mang lại cho h một cảm giác chắc chắn, chào nhé h phải thoạt blog đây
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét