Cứ nghĩ mọi thứ đã chìm vào quá khứ ,cứ nghĩ trái tim tôi đã bình yên trở lại ...thì tình cờ tôi gặp lại 1 hình , gặp 1 người giống bạn và rồi theo phản ứng tự nhiên tôi quay lại và kêu tên bạn nhưng lại ko thể thốt lên thành tiếng và khi người ấy đi qua tôi thì tôi mới nhận ra là ko phải...thì ra là tôi nhầm hahaha làm sao mà bạn có thể ở đây được chứ tôi thật là ngốc , nhưng như vậy tôi mới biết trái tim tôi ko bình yên như tôi đã nghĩ , thế là tôi cứ đi đi mãi và điểm dừng của tôi là...nhà của bạn, tôi cũng ko hiểu tại sao mình lại đến nhà của bạn đứng ngây người ra đó rồi người hàng xóm kế bên nói " nhà đó đi hết rồi ko ai sống ở đó đâu" tôi biết điều đó nhưng tôi ko hiểu mình đứng ở đó làm gì phải chăng tôi mong bạn bước ra mở cửa cho tôi ?? Cứ nhớ lại mỗi lần đến nhà bạn là y như rằng mẹ bạn nói bạn đang sửa soạn , lúc đó bạn biết ko tôi rất bực mình tôi cứ nghĩ con trai gì mà lâu thấy sợ nhưng phải công nhận mỗi lần như vậy bạn đẹp trai hơn ngày thường ^^
Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, nước mắt thì trào ra trái tim thì đau nhói thú thật tôi ghét cái cảm giác này nó làm cho tôi ko còn là chính tôi nhưng ko phải là chính bản thân tôi cũng mong tôi có thể khóc như vậy sao??
Bạn biết ko trời vào buổi chiều nhìn buồn lắm đã vậy mỗi lần ra đường là trời mưa chắc là tôi đắc tội với mưa rồi, khi đi dưới cơn mưa tôi nhớ lại ngày tháng mà chúng ta đi với nhau trời thì mưa người ta thì trú tôi và bạn thì đi từ từ tưởng như 2 đứa khùng , thời gian ấy đẹp biết là bao bạn nhỉ nhưng đó cũng chỉ là kí ức thôi , 1 kí ức đẹp
Giờ đây thì mọi thứ đã khác , mối quan hệ của chúng ta có 1 sự thay đổi rất lớn từ những người bạn rất thân trở thành những người xa lạ có 1 khoảng cách lớn mà ko biết làm sao để rút lại khoảng cách ấy, tôi có nhiều điều muốn nói với bạn , nhiều lắm và trở lại thời gian ấy , tôi chỉ mong bạn nghe tôi nói 1 lần thôi nhưng có vẻ nó khó lắm phải ko?? Chúng ta đã ko thể quay lại như trước phải ko??
Khi nhìn vào món quà mà bạn tặng cho tôi thì nước mắt tôi lại rơi sao tôi lại ướt át thế nhỉ có bao giờ tôi như vậy đâu . Bạn từng nói bạn ko thích nhìn tôi khóc nhưng bạn ơi tôi chỉ khóc 1 lần này nữa thôi tôi sẽ ko khóc nữa đâu tôi sẽ lại mỉm cười àh ko phải cười thật tươi như bạn muốn chứ Đi trên con đường xưa ấy mà tôi nhớ những lời bạn nói , những lời nói mà tôi tưởng chừng như nó đã ngủ yên ,lãng quên trong quá khứ vậy mà nó lại bị đánh thức khi tôi đi trên con đường ấy bạn có nhớ bạn nói gì với tôi ko?? bạn nói dù có chuyện gì xảy ra thì ko bao giờ có sự thay đổi giữa chúng ta , sẽ ko có bất cứ khoảng cách nào và bạn cũng sẽ luôn ở bên tôi, sẽ cùng tôi đi trên con đường dài đó ....
Tôi ko mong bạn nhớ lại những lời đó đâu, tôi chỉ mong bạn có thể rút lại khoảng cách mà bạn dành cho tôi ko , tôi sợ khoảng cách ấy lắm nó tạo cho tôi cảm giác như thể bạn chưa bao giờ quen biết tôi ....Có thể mọi chuyện sẽ ko thay đổi và có thể giờ này bạn đang sống hạnh phúc , vẫn biết sẽ ko thay đổi trái tim tôi sẽ ko mơ ước nữa nhiều lần tôi nói với bản thân mình như vậy mà sao tôi ko làm được .... Trái tim tôi rồi sẽ có ngày trờ lại bình yên chứ bấy lâu nay tôi cứ nghĩ trái tim mình đã bình yên nhưng ko phải vậy chẳng qua là ko ai chạm vào nó nên nó mới ngủ quên như vậy chỉ cần 1 sự va chạm nhỏ là nó có thể thức tỉnh Thôi thì nếu bạn đã muốn chúng ta như vậy thì cứ như bạn muốn ko có sự bắt đầu thì cũng sẽ ko có sự kết thúc chỉ có xa lạ , khoảng cách dành cho nhau mà thôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét