Chủ Nhật, tháng 4 10

Tháng 4 về

Tháng 4 là những cơn mưa rào đầu mùa, là những khoảnh khắc chuyển mùa nhẹ nhàng. Tháng 4 đứng giữa những nốt nhạc trầm bổng. Là người con gái mới lớn với biết bao vui buồn, hờn giận thay đổi đến chóng mặt.

Café một mình

Tháng 4, Hà Nội có nắng hanh vàng, có những cơn mưa rào ào ào lúc sáng sớm hay nửa đêm. Tháng 4 có cả những gánh hoa hồng vàng trên từng con ngõ nhỏ, có cả những cành loa kèn còn đậm sương của buổi sớm mai.

Em lục lại kí ức. Em thấy những con phố dài và vắng buổi sớm mai, thấy một màu mờ ảo không biết là ánh sáng từ ngọn đèn vàng mù mờ hay từng làn sương sớm. Nhắc mới nhớ, mùa đông năm nay lạ thật. Mùa đông không sương mù.Những xe hoa loa kèn đẫm sương mai tô điểm cho phố phường Hà Nội mỗi độ tháng 4 về. Ảnh: Hoàng Phương.

Tháng 4 là những ngày chớm hè, sáng đi học mặc áo mùa đông. Trưa về mặc áo mùa hè. Trời chang chang nắng. Tháng 4 là món canh của những loại rau tạp nham mẹ thường hay nấu mà bố rất thích. Nghĩ về tháng 4, chỉ thấy nhớ, nhớ món canh đó đến lạ lùng.

Tháng 4, lại nhớ đến những buổi tối lang thang và thong dong của hơn hai năm về trước. Là những buổi chiều phố cổ, những buổi tối ra Mỹ Đình thả diều hay ngược sang Long Biên. Ngồi trên cầu hò hét. Hay cái thú ăn đêm giờ cũng chẳng còn!

Giờ thì chỉ mong học thêm được nhiều cái mới , đi chơi bời với lũ bạn thật nhiều. Và cái thú ấy không thể thiếu máy ảnh. Chụp, chụp, học chụp. Mong có thêm nhiều thời gian hơn nữa, kiếm thêm nhiều thứ để làm. Cứ muốn đi về tất bật. Chỉ thế thôi.

Dạo này làm sao ấy. Lúc nào cũng thèm đi chơi. Nói ra mà xấu hổ quá. Đi chơi bây giờ không hời hợt như trước, đi và ngẫm nghĩ, chỉ thế thôi.

Thú vui bây giờ là cà phê bờ Hồ, một mình. Hay một buổi chiều lang thang cả vòng hồ, ngắm tháp Rùa, ngắm những cành lộc vừng rủ xuống xanh mát, nhặt nhạnh từng bông hoa ép vào trang giấy nhỏ.

Tự nhiên thích những con phố thênh thang của Hà Nội thế không biết. Thích những buổi chiều, à không, cũng không chiều hẳn, lòng vòng trên đường Điện Biên Phủ, ngắm cái quán cà phê ngay cổng bảo tàng Lịch sử quân sự với những cái ô, những bàn ghế xinh xắn ngoài trời. Tự nhiên thấy cuộc sống nhẹ nhàng và ý nghĩa quá.

Gió nhè nhẹ, chợt một chiều áo dài em bay trong gió, mái tóc dài thướt tha, mờ ảo hết lối đi về. Rồi đây, biết tìm em nơi đâu?

Cuối tháng 3 trời đã chuyển mùa nắng nóng. Cả em và chị đều mong trời chuyển gió. Chờ, gió mùa về. Chị ra đúng dịp thời tiết đẹp. Em cứ nghĩ lộc vừng còn rủ mãi, hàng cây trong gió cũng nhẹ nhàng, và những buổi chiều thong dong phố. Chợt, trời chuyển mùa và chị mong lắm nhưng đành lỡ hẹn.

Tháng 4, có nghe không Hà Nội đẹp lắm. Mọi người thường thích Hà Nội mùa thu nhưng em lại thích mùa này nhất. Mát trời, cứ không nắng, không mưa, trời vẫn xanh và tán cây cũng thế. Tháng 4 đứng giữa hai mùa: nóng - lạnh.

Tháng 4, ve sắp gọi hè, lại nhớ những con đường đã từng đi, nhớ những ngày tháng học sinh, nhớ những cây sậy ven ao, cây dâu da trước cửa xanh lá.

Chợt thấy lòng trống rỗng. Trống rỗng đến lạ lùng. Tự nhiên thèm, thèm một bờ vai để dựa vào, thèm một bàn tay để áp lên má, thèm một buổi chiều không vội vã, không tất bật. Cứ đi, cứ thong dong trên những con đường mà chẳng biết về đâu.

Mình đã đi một nửa chặng đường. Đôi lúc muốn níu giữ thời gian nhưng có những lúc lại muốn mình đi nhiều, trải nghiệm nhiều, và mọi thứ không phải ở thì tương lai. Không nôn nóng, không được nôn nóng. Và mình biết mình đã và đang cố gắng, cố gắng để tìm một lời giải đáp cho mình, ít nhất là như thế.

Sáng sớm bước ra đường chợt thấy nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng sau một giấc ngủ đủ dài. Và cuộc sống cứ thế trôi đi. Mặt nước phẳng lặng nhưng mong không có những con sóng ngầm. Vì song ngầm luôn là sóng dữ dội.

P.S.: Tháng 4 về, viết cho mình, cho mọi người và cho cả ai đấy!

iuanho0o nhieulam [ sangnay_cafe_motminh_88@yahoo.comĐịa chỉ email này đang được bảo vệ khỏi chương trình thư rác, bạn cần bật Javascript để xem nó ]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét