Chủ Nhật, tháng 9 25

Định mệnh

Định mệnh cho chúng ta gặp nhau. Thật tình cờ hôm ấy chúng ta gặp nhau, nó tình cờ và không có gì đặc biệt rồi. Một thời gian sau, tự dưng mình thấy thích bạn chỉ trong một tích tắc, mình vẫn nhớ hình ảnh mình thích bạn nó rất gần gũi không có gì đặc biệt, phải trăng đó là định mệnh nhưng mình và bạn đến giờ vẫn vậy luôn ở hai thế giới khác nhau. buồn ư cũng chỉ một chút thôi, nuối tiếc ư cũng không hẳn là không, da diết đến mức không thể không gặp mặt cũng không đến mức vậy. chỉ là một chút gì đấy là kỷ niệm, kỷ niệm đi theo suốt cuộc đời này nhưng không phải là tất cả, chỉ là một chút gì đấy vấn vương trong lòng, cũng không hẳn là chế ngự cả con tim. Đến giờ mịnh cũng không định hình được đó là thứ tình cảm gì, nhưng có một điều là mình cũng ko mong gặp lại bạn, mình sợ mình sẽ lại vấn vương đến bạn, có thể ko đi wa xa nhưng một chút xao xuyến ở trong lòng cũng đủ làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của mình. mình nói thật với bạn đó. Chúc cho mình một ngày nào đó sẽ tìm được định mệnh của riêng mình, còn bạn nếu có rồi thì chúc bạn luôn luôn vững tin bước đi cùng với định mệnh của riêng mình, nếu chưa có thì chúc bạn sớm tìm được định mệnh của riêng mình, nó không ở đâu xa mà rất gần. chào bạn nha

Định mệnh

Định mệnh
Có một câu nói mình đọc được trong một bài báo nói rằng: "Định mệnh mang chúng ta đến với nhau, nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh trở thành sự thật. Chúng ta sinh ra ở trên đời không phải muốn tìm một người  hoàn mỹ để yêu mà là để học cách yêu thương một người không hoàn mỹ một cách trọn vẹn ". Đúng là như vậy nhưng thực tế hơi khác một chút, có những người chấp nhận những thiếu sót của người khác còn có những người do dự, mình không yêu cầu hoàn mỹ những cũng không được tệ lắm. có thể vì thế mà định mệnh đã đến nhưng mình lại không biết biến nó thành sự thật.
    

Thứ Sáu, tháng 9 23


  Mùa Thu

- Đặng  Thanh Hương –
Bây giờ là mùa thu 
Rắc vàng trên mái phố 
Em ngồi bên khung cửa 
Lắng nghe thời gian qua 
Anh có thấy dần xa 
Nhịp bước chân ngày cũ 
Một vầng trăng không ngủ 
Mặt hồ Tây xanh mơ 
Dẫu em biết bây giờ 
Những câu thơ ngày ấy 
Không còn là lửa cháy 
Không còn là bão giông 
Anh như một dòng sông 
Hững hờ trôi xa mãi 
Em như là cỏ dại 
Lùi dần với thời gian 
Và mùa thu mêng mang 
Vương đầy trời mây tím 
Mà gió heo may về 
Gợi xôn xao kỷ niệm 
Toà lâu đài em xây 
Đã tan vào sóng bể 
Để lại giữa hai ta 
Mùa đông dài lặng lẽ 
Dẫu biết là như thế 
Mà lòng nào không quên 
Xin trả thơ cho gió 
Dấu nỗi buồn vào tim. 
Sài gòn 4/9/2011
From: http://nguyenthiylan.wordpress.com

trường cũ

hôm qua ra trường cũ, lúc về chợt nhìn thấy một bông hoa sữa bị giẫm nát mình tiếc, một bông hoa đẹp như vậy mà hai xuống rồi giẫm nát nó.

nhìn bông hoa mình chợt nhớ rằng đã tháng tám rồi, mình lại lần nữa nỗi hẹn với hà nội, mình định t2 nhưng lại ko đi được, đang thì bị chủ nhiệm giờ lại ko đi được t2 tiếc quá, hôm nào được nghỉ phải đi thị mới được. nhất định là như vậy, đã lâu rồi mình ko ra đấy mà, nhớ hn ghê.

Nhớ cái nắng vàng dịu nhẹ ở hà nội, nhớ những con đường mình đã đặt chân qua, những nơi mình đã đến, mình thật sự muỗn quay trở lại những nơi ấy, nhưng ko biết là bao giờ.

Thứ Hai, tháng 9 12

Anh

Ca sĩ: Hồ Quỳnh Hương
Sáng tác: Xuân Phương; Lời: Nguyệt Moon

Một lời anh không muốn nói
Là một mai hai ta không cách xa
Em vẫn nhớ dẫu muôn vàn xa cách
Nỗi yêu thương đã nguôi phút giây nào.

Nhủ lòng mình phải quên để bước tiếp
Một cuộc sống bên em không có anh
Thế nhưng sao thật khó và em đã mỏi mệt
Bước trên đường đời, một mình thiếu vắng anh.

Làm sao em ru nổi những đêm dài
Làm sao cho con tim đã lạnh lùng
Chỉ mong anh đừng để tình lạnh giá…
Hơ hơ hơ…

Hãy sưởi ấm bằng ý nghĩ về em
Hãy cho tình mình nụ hôn nồng say
Hãy gọi thầm tên nhau trong mơ.

[ĐK:]
Và em muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ
Cho vơi đi những khát khao trong lòng
Welcome to Yeucahat.com
Cho dịu đi tình yêu như cháy bỏng
Nỗi nhớ anh nghẹn ngào ngập tràn trong tim em.

Và em hứa sẽ quên anh, anh đừng buồn
Xóa hết đi tình yêu xưa bỏng cháy

gia đình

mái ấm gia đình, đôi lúc mình thực sự thèm có nó mình là một phụ nữ mà. nhưng có lúc mình sợ nó, mình hiểu rằng mình ko thể có nó lâu dài được, mình sợ một lúc nào đó nó sẽ vụt khỏi tay mình nếu mình có nó. mình thật sự sợ mà.

Thứ Năm, tháng 9 8

tháng 9 rồi

đã vào năm học mới gần được một tuần mà ko thấy có ko khí mấy, buồn ghê. ko biết mình tồn tại với nghề này được bao lâu đây.