Thứ Bảy, tháng 11 28

Gửi Hà Nội

Hôm qua trong lúc trông giờ hộ có đọc "Mãi mãi tuổi 2-0". mình lại nhớ đến hà nội, nơi ta đã từng ở, nơi ta để lại tuổi thơ của mình, có có nhánh của con sông Tô lịch uốn mình chảy khắp các phố của mảnh đất mà ta yêu. Ta yêu các con sông của VN.



giờ ta vẫn yêu, có thể vì nó gắn với con sông đen ngòm đục ngầu của ở phía sau khu tập thể, có thể nó gắn bó với tuổi thơ trăng, ta cũng không biết nhưng ta yêu nó.


ta yêu rừng, có thể ta yêu rừng vì tuổi thơ của ta gắn với con đường có hai hàng bạch đàn ở khu tập thể trường cấp 3 kim động.

ta có ước mơ là leo nên tất cả những ngọn đồi và núi ở VN.



Nhưng giờ ta yêu thêm một thứ đó là biển, ta yêu biển và mong ước mỗi năm được sống ở biển một tuần để được sống cùng với người dân trài, được hòa mình vào với họ. ta thật là tham phải không
Và ta còn nhiều ước mơ nữa mà vẫn chưa thể thực hiện được
nhưng ta nhất định có gắng để có thể thực hiện những điều ta ấp ử

28/11

Ngày hôm qua

hôm qua là ngày cũng như mọi năm không có gì đặc biệt cả, không có ai nhớ đến mình. nhưng không sao mình wen ruf, mà thực ra mình cũng có nhớ đến mọi người đâu cơ chứ, chắc ngày 22/01 cũng vậy thội. tự gửi quà cho mình vậy

HAPPY
BIRTHDAY
TO
YOU!

Thứ Ba, tháng 11 24

Cười lên nhé bạn của tôi !!!

Thứ tư, 15/07/2009 - 09:30:pm

Cười - tớ nhận ra rằng đó là điều mà ai cũng có thể làm được....

Tớ thích nụ cười như "nắng mai" của nhỏ bạn cùng bàn...


Thích nụ cười "khàn khàn" của thằng bạn thân...



Cười để xua tan nỗi đau...cười để vực ta dậy sau một cú vấp ngã.... nụ cười mang đến cho con người những sức mạnh vô hình....


Cười lên nhé để bỏ lại tất cả...




Cười lên để tìm cho mình một niềm tin và sức sống...


Cười lên để thấy tâm hồn mình vẫn còn dang tay đón nhận tất cả....




Cười lên bạn nhé...cho chính bản thân mình...cho yêu thương... cho kỉ niệm....cho những xúc cảm...


lên nào, tìm cho ta một khoảng bình yên trong chính tâm hồn mình...




Cười lên cho mọi thứ mãi ngủ yên trong lòng...cho


những nỗi đau không còn thức giấc...




Vì nếu đc lựa chọn, hãy chọn nụ cười và không lùi bước...
Nếu muốn khóc, hãy để những giọt nước mắt đc dựa vào vai nụ cười...




Cười lên bạn nhé...cho chính bản thân mình...cho
yêu thương... cho kỉ niệm....cho những xúc cảm...


Cười lên với những ước mơ và hy vọng...những hoài bão và cống hiến...



Cười lên để nghe sức trẻ vẫn tràn ngập trong trái tim... Cười lên cho những giọt nước mắt không còn rơi nữa...

cười của em bé thì trong sáng như tấm lòng em....nụ cười của những tân sinh viên thì hạnh phúc khi đã đi qua một chặng đường đầy cam go.....nụ cười của những con người nghèo khó thì luôn kèm theo những ước mơ....

..Mỗi nét cười trên khóe môi luôn mang thật nhiều ý nghĩa..

Và đôi khi ta nên giữ cho mình một phút yên lặng để suy ngẫm....nhâm nhi một bản nhạc mới và tặng cho bản thân một nụ cười....





Mong rằng bạn sẽ cười thật tươi khi đọc những dòng này....nụ cười dành cho gia đình....bạn bè và cả những người chưa quen biết...


Hãy cười lên khi trong lòng vang lên những tiếng nấc xót xa....khi cố nén những giọt lệ trên khóe mi để thêm vững tin đến một tương lai tươi sáng hơn....


Cười lên nhé bạn của tôi !!!




Khi ta khóc không phải vì ta đang buồn mà đôi khi cũng vì ta đang vui....và cười cũng thế..



co tich canh dieu


Từ những ngày tôi vừa hiểu chuyện, tôi đã thấy mình nằm trên giường. Luôn là như thế. Mẹ tôi, cha tôi, và mọi người, tất cả đều bảo rằng tôi luôn phải nghỉ ngơi, phải giữ gìn sức khỏe, phải chăm chỉ uống thuốc, và nhớ là đừng đi đâu ra ngoài. Vì tôi bệnh.


Vậy là, tôi chẳng khi nào được nhìn thấy gì ngoài căn phòng của mình. Một căn phòng màu trắng, tất cả đều trong phòng đều trắng. Mà tôi thì ghét màu trắng lắm.


Tôi hay ngồi bên cửa sổ và nhìn lên bầu trời cao. Tôi chẳng biết trên ấy có gì ngoài những áng mây lững lờ kia. Nhưng, giá mà tôi được là một trong những áng mây kia, có lẽ tôi sẽ rất hạnh phúc.


Là mây tôi sẽ trôi đi trôi đi từ nơi này sang nơi khác, trôi đi khắp nơi và dĩ nhiên, tôi sẽ thấy được quá chừng "thứ" mà trước đây tôi chưa bao giờ thấy. Những hoa, lá cỏ cây, những con đường, những mái nhà, những cánh đồng, và những đứa trẻ giống như tôi. Những đứa trẻ ấy, chắc hẳn chúng chẳng phải quẩn quanh trong mỗi căn phòng của mình như tôi đâu.


Là mây, tôi sẽ chẳng phải như tôi bây giờ, chỉ là một con bé, yếu ớt bệnh tật, chỉ có thể ngồi tựa mình bên cửa sổ nhìn lên trời cao và ước gì: một ngày kia tôi sẽ là mây. Mà, có lẽ là gì cũng được, chẳng cần cứ là mây, miễn là tôi có thể ở trên cao kia…


Từng ngày, từng ngày, tôi lại ngồi nơi cửa sổ phòng mình, và nhìn lên bầu trời. Tôi mơ, tôi ước và nghĩ mông lung về những điều tôi không biết được. Rồi một ngày, tôi gặp bạn…


o O o


"Trong mỗi đứa trẻ đều có một thiên thần. Nhưng rồi, con trai ạ, sẽ có một ngày, thiên thần đó sẽ ra đi. Ngày đó có thể là khi đứa trẻ đó lớn lên… Hay một ngày nào đó, cách này hay cách khác…" Có lần, ôm tôi vào lòng, mẹ khẽ xoa xoa đầu tôi và mỉm cười nói vậy. Tôi có hỏi mẹ tôi "Vậy trong con có thiên thần không hả mẹ, nhìn thiên thần đó như thế nào?"; lúc đó mẹ chỉ mỉm cười, chừng như rằng "Một ngày nào đó, con sẽ hiểu.


"Tôi chẳng biết trong tôi có một thiên thần hay không nữa, nhưng chưa bao giờ tôi thấy thiên thần của tôi. Có những buổi chiều, rong chơi chán chê, tôi chạy ngang bờ suối và soi mình xuống dưới… dòm dòm. Lạ ghê, tôi cũng chỉ thấy tôi – một thằng nhóc đầu tóc bù xù, mồ hôi nhễ nhãi, đang cười nhăn răng chứ nào có thấy thiên thần nào đâu.


Rốt cuộc, tôi vẫn chưa bao giờ nhìn thấy một thiên thần. Mà hông nhìn thấy thì dĩ nhiên tôi không biết thiên thần trông như thế nào rồi. Tôi cứ bám lấy mẹ tôi, cha tôi và cả những người lớn trong nhà (thì người lớn cái gì cũng biết mà) mà hỏi xem họ có bao giờ thấy thiên thần chưa, và trông thiên thần ra sao. Nhưng, chẳng ai chịu nói tôi nghe hết chơn. Tất cả chỉ nhìn tôi và mỉm cười.

Vậy mà, có một hôm tôi thấy thiên thần. Đó là buổi chiều, khi tôi trông thấy bạn…


o O o


"Thiên thần trông rất đẹp, con trai của ta ạ!"- có lần mẹ đã nói với cậu bé như thế. Và bây giờ, trước mắt cậu là một cô bé rất đẹp. Mà đẹp là thế nào nhỉ? Chắc cậu cũng chẳng rõ điều này lắm đâu. Cậu chỉ biết cái cô bé đang tựa mình bên cửa sổ nhìn lên bầu trời cao cao kia sao mà nhìn… hay thế kia. Đôi mắt cô bé to ơi là to, tròn ơi là tròn, và đen lay láy. Nhưng sao, trông cô bé có vẻ buồn buồn. Nhìn cô bé, cậu bé không dưng cảm thấy trong lòng mình sao sao đó. Là lạ.-

Bạn ơi, bạn có phải là một thiên thần không vậy? – Cậu bé bước đến gần bên cửa sổ và hỏi.

Cô bé ngạc nhiên, chẳng biết cậu bé kia từ đâu chui ra, mà cũng ngạc nhiên vì câu hỏi lạ lùng của cậu bé. Ngớ người ra một chút, rồi cô bé mỉm cười trả lời:

- Không đâu, mình không phải một thiên thần. Vậy còn bạn, bạn có phải một thiên thần không?


- Không, mình không phải thiên thần. – Cậu bé lắc đầu – Vậy ra bạn không phải thiên thần. Tiếc thật!


- Bạn muốn gặp một thiên thần lắm à?


- Ừ, mẹ mình nói thiên thần rất đẹp. Và trong mỗi đứa trẻ như mình, như bạn đều có một thiên thần. Nhưng mà mình chưa bao giờ nhìn thấy thiên thần của mình. Bạn có bao giờ nhìn thấy thiên thần của bạn chưa?


- Chưa. – Cô bé lắc đầu, tự nhiên cô lại thấy buồn ghê gớm – Mình chưa bao giờ nhìn thấy thiên thần. (và cô bé thở dài) Mình chưa thấy gì ngoài những gì trong phòng này, và bầu trời trên cao kia.

- Vì sao vậy?


- Mẹ mình nói là vì mình bệnh, nên tốt nhất là đừng đi đâu ra ngoài. Và thế là, mình chưa bao giờ thấy gì ngoài kia cả. Nếu có một thiên thần ở đây cạnh mình thì chắc mình vui hơn. Ít ra thiên thần cũng có thể kể mình nghe về những gì ngoài kia. Nhưng, mình cũng chưa bao giờ gặp được một thiên thần…


Nghe cô bé nói, cậu bé như chợt hiểu ra. Bỗng nhiên cậu trầm ngâm như… người lớn. Rồi cậu nói:


- Rồi sẽ một ngày nào đó, bạn gặp được thiên thần thôi mà. Mẹ nói, trong bọn mình đều có thiên thần, chắc chắn sẽ có lúc bọn mình đều sẽ gặp được thôi. Bạn chờ hen!


- Ừ, mình sẽ chờ. – Cô bé nhoẻn miệng cười.


- Không, tụi mình sẽ cùng chờ. Và trong khi chờ thiên thần đến, thì mình sẽ ở đây và kể bạn nghe về… ngoài kia kia hen.-


Bạn?


- Ừ, dĩ nhiên là mình rồi. – Cậu bé cười toe toét.


o O o


Tôi vẫn hay ngồi bên cửa sổ, và nhìn lên bầu trời. Vẫn y như hồi trước, nghĩa là không được đi đâu ra khỏi phòng. Nhưng khác là giờ bên cửa sổ, có thêm bạn. Bạn hay đến cùng tôi vào những buổi chiều chiều với cái đầu bù xù và miệng thì lúc nào cũng cười toe toét.


Bạn biết không, tôi khoái nhìn bạn cười lắm kìa. Khoái cả những câu chuyện bạn kể tôi nghe. Ở đó, tôi như thấy được "ngoài kia" có những gì, những gì. Thấy đất trời, thấy hoa lá cỏ cây, thấy… đủ thứ hết chơn. Thấy cả những cánh đồng trải dài vàng óng ả, và bạn đang chạy trên đó, mồ hôi nhễ nhại, miệng cười tươi. Bạn cùng những đứa trẻ khác hát những bài đồng dao, chơi đùa cùng nhau. Nghe sao vui quá chừng luôn!Bạn kể tôi nghe về chuyện bạn hay làm nũng với mẹ, với cha để hỏi dò về thiên thần trong bạn.


Bạn kể tôi nghe bạn đã đi tìm thiên thần của mình như thế nào. Tôi nghe bạn kể đến lúc bạn cuối nhìn xuống suối mà chẳng thấy thiên thần của bạn đâu, chỉ thấy một thằng nhóc là bạn thì nhịn không được mà cười sặc sụa.


Bạn ơi, chẳng biết đến khi nào thì bạn mới nhìn thấy thiên thần, chẳng biết lúc đó bạn có vui không… Tôi chỉ biết, một điều mà tôi sẽ chẳng nói bạn nghe đâu, tôi đã nhìn thấy trong bạn, có một thiên thần. Một thiên thần… ôi hông đẹp lắm đâu nhưng mà luôn làm tôi vui, luôn mỉm cười với tôi. Một thiên thần mà tôi luôn tin tưởng và quý mến.


Và hôm nay, khi bạn hỏi tôi về mơ ước của mình, tôi đã mỉm cười, nhìn lên bầu trời cao cao xa xa kia, rồi tôi nắm lấy bàn tay bạn…


o O o

Đến bao giờ tôi mới nhìn thấy được thiên thần trong tôi? – Tôi hay vò vò mái đầu bù xù của mình mà tự hỏi như thế. Nếu có ước mơ, tôi chỉ ước mơ được nhìn thấy thiên thần của mình. Sẽ có một ngày nào đó, ước mơ của tôi hóa thành sự thật… Như mẹ tôi vẫn hay mỉm cười bảo tôi "Đến một lúc nào đó con sẽ hiểu, con trai của mẹ".


Ngày hôm qua, khi hí hửng khoe với bạn về mơ ước của mình, tôi có hỏi bạn thế bạn mơ ước gì. Vậy là bạn kể tôi nghe. Ước mơ của bạn, là bầu trời kia. Nhưng ngạc nhiên quá đi, ước mơ của bạn sao… bình thường như những gì mà tôi vẫn làm hằng ngày vậy. Có những điều tôi thấy bình thường ghê, mà không nhận ra rằng với bạn lại là cả một mơ ước. Kỳ ghê, bạn hen!


"Hãy giữ giùm mình những ước mơ!" – Bạn nói, rồi bạn cầm lấy tay tôi, và đặt vào đó "gì đó" lạ lắm. Bàn tay yếu ớt của bạn siết bàn tay tôi và đưa về phía ngực tôi. Khi ấy, tự nhiên tôi thấy mình nghiêm trang hẳn lên. Mẹ tôi nói "Con trai phải có trách nhiệm! Phải giữ lời, nên cần suy nghĩ kỹ trước khi hứa với ai gì đó." Tôi có nên nhận ước mơ của bạn và cất nó ngay ngắn trong trái tim mình không?


Khó nghĩ quá đi. Nhưng, khi tôi nhìn bạn, tôi biết mình cần phải làm gì rồi nè.


Tôi hứa.

mot thu toi de lai

toi moi di khoi HN duoc may hom. toi lai de lai day nhung uoc mo minh co the thuc hien duoc. khong biet bao gio thi toi tro lai noi day day, cung khong biet nua.Nhat dinh toi se co gang de co the thuc hien duoc uoc mo cua minh, co the khong phai la bay gio, nhung la mot ngay nao do. se phai la nhu vay toi hua voi ban than minh day, co the thuc hien duoc uoc mo do toi phai hy sinh mot so thu nhung khong sao, dieu do dau co quan trong co chu.



Thứ Hai, tháng 11 23

mot ngay de nho

da qua ngay 20/11 duoc 4 ngay ruj. hom do minh rat muon vao blog ma k dc. l a ngay hom ay cung nhu nam ngoai ko co gi dac biet ca. boi h van vay nhu ngay truoc, chi khac mot chut thoi. nhung dieu do h ko muon nhac den. truoc kia h k bao gio co mo uoc di lam nghe nay the ma gio lai theo duoi no. truoc h da tung noi voi mot nguoi chi quen rang, neu co lam nghe giao vien h se len mien nui. gio h van chua muon tu bo y dinh do, nhung ko chua co du can dam de thuc hien dieu do, h chua giam vuot qua cai toi cua ha de thuc hien, h con gia dinh, k giam vut gia dinh lai o dang sau de di. nhung khi co dieu kien nhat dinh h se thuc hien dieu do. h hua day, mot loi hua that long, mot loi hua voi chinh ban than h nua.
chao l nhe

Thứ Tư, tháng 11 11

một nhành hoa sữa

l a năm nay h đã có một nhành hoa sữa đặt trong lòng bàn tay hằng, tuy rằng nhành hoa sữa nay không đọng hơi sương nhưng cũng đủ cho h thấy ấm áp hơn, thấy hn đang ở bên cạnh h

một ngày mới

Một ngày với những niềm vui mới. Nhưng giờ hằng có niềm vui gì nhỉ, h cũng không biết nữa. trước kia h mong có một cuộc sống đơn giản với những niềm vui nhỏ nhỏ. giờ cuộc sống của hằng không còn như trước nữa, nó không còn như h mong muốn. nó phức tạp hơn rất nhiều, H không biết lấy mục đích sống cho mình là cái gì nữa. có một câu nói rằng cuộc sống không bao giờ như ý muốn nó chỉ là giấc mơ giản dị. H có một ước mơ, có cuộc sống bình thường, với những niềm vui nho nhỏ gộp lại thành một hành phúc nho nhỏ nhưng sao giờ khó vậy cơ chứ. h phải làm gì đây l

Thứ Ba, tháng 11 3

mot thu lai de mat

l a hang phai lam gi day co chu. co mo h cung ko ngo h da de mat di long kieu anh, su tu trong cua minh trong mot nghe duoc goi la nghe cao quy nhat trong ta ca cac, h cung ko ngo o cai dat nay nua.
l biet ko lan dau tien h co y dinh nghiem tuc ve viec co mot gia dinh nho nho, voi nhung niem vui nho de tao nen mot hanh phuc nho. nhung cai y dinh do gio ko thanh roi. vi sao chi vi mot so ly do, h ko trach nguoi do, neu h quyet dinh som hon moi chuyen co the khac. gio h cung ko biet lam gj day, gio la luc h nho den nguoi do thi nguoi do ko con la cua h nua. no nhu mot cuo gap go bat ngo roi de lai cho h van vuong. h biet la ko nen nhu vay nhung hien tai h chua the dua nguoi do ra khoi y nghi cua minh dc. ng do cung sap cuoi roi ma.
thoi nhe ko ko viet them nua dau.