Thứ Hai, tháng 12 21

ngày hôm nay

ngày hôm nay, tôi vẫn vậy không có gì khác. cầm thiếp của người khác tôi thấy lòng mình trống không quá. là con gái thì phải lập gia đình nhưng tôi thì không như vậy cũng không hiểu tại sao như thế, và tôi cũng không biết đến bao giờ thì đến lượt tôi đây, tôi cũng không hay


nhình hình ảnh đó tôi lại nghĩ đến mình, tôi thèm có tình cảm của gia đình, tôi thèm tình cảm của mẹ, nhưng tôi không có. Tôi vẫn mơ về một gia đình hạnh phúc nhưng liệu tôi có không

gia đình yêu thương, một niềm hạnh phúc nho nhỏ, với những niềm vui nhỏ nhỏ, giản dị, nhưng sẽ là khó với tôi
































ngày hôm nay

ngày hôm nay có gì đặc biệt nhỉ, mình cũng không biết nữa, chỉ là không có in vào tâm chí hết. mình thấy bình thưòng, không biết hôm nào lên được hà nội đây. mọi thư như cơn gió lạ vậy

Thứ Hai, tháng 12 14

15-12

lâu không viết blog, sắp noen rồi chắc lại lỗi hẹn với hn.l a ko hieu sao h chi co l thoi, nhung h cung k hieu h chi mong l la ban thoi. h cung ko biet tai sao lai vay nua. h co te lam ko. gio l con nho h ko h cung ko biet nua.l o xa wa ma, xa đến mức độ giờ h ko biết l như thế nào nữa. giờ h chỉ muốn về hn thôi, về lại cái nới h đã gửi lại tuổi thơ của h. chắc phải hết tháng này h mới đi được, h có dự định đi rất nhiều, và chắc chắn sẽ qua cả cấy câu long biên nữa. nó là cây cầu h và hà đã đi mà.

Thứ Ba, tháng 12 8

ngày hôm nay

mình lại lỗi hẹn với HN rùi chán thật. định tuần này đi mà không đi được, chắc phải chờ sau khi kiểm tra học kỳ và tính điểm xong thì mới được. chán thế, không biết lúc nào đi được, định noen đi HN mà không biết có được không.Năm nay mà không đi chắc gì sang năm đã đi được cơ chứ




Thứ Bảy, tháng 11 28

Gửi Hà Nội

Hôm qua trong lúc trông giờ hộ có đọc "Mãi mãi tuổi 2-0". mình lại nhớ đến hà nội, nơi ta đã từng ở, nơi ta để lại tuổi thơ của mình, có có nhánh của con sông Tô lịch uốn mình chảy khắp các phố của mảnh đất mà ta yêu. Ta yêu các con sông của VN.



giờ ta vẫn yêu, có thể vì nó gắn với con sông đen ngòm đục ngầu của ở phía sau khu tập thể, có thể nó gắn bó với tuổi thơ trăng, ta cũng không biết nhưng ta yêu nó.


ta yêu rừng, có thể ta yêu rừng vì tuổi thơ của ta gắn với con đường có hai hàng bạch đàn ở khu tập thể trường cấp 3 kim động.

ta có ước mơ là leo nên tất cả những ngọn đồi và núi ở VN.



Nhưng giờ ta yêu thêm một thứ đó là biển, ta yêu biển và mong ước mỗi năm được sống ở biển một tuần để được sống cùng với người dân trài, được hòa mình vào với họ. ta thật là tham phải không
Và ta còn nhiều ước mơ nữa mà vẫn chưa thể thực hiện được
nhưng ta nhất định có gắng để có thể thực hiện những điều ta ấp ử

28/11

Ngày hôm qua

hôm qua là ngày cũng như mọi năm không có gì đặc biệt cả, không có ai nhớ đến mình. nhưng không sao mình wen ruf, mà thực ra mình cũng có nhớ đến mọi người đâu cơ chứ, chắc ngày 22/01 cũng vậy thội. tự gửi quà cho mình vậy

HAPPY
BIRTHDAY
TO
YOU!

Thứ Ba, tháng 11 24

Cười lên nhé bạn của tôi !!!

Thứ tư, 15/07/2009 - 09:30:pm

Cười - tớ nhận ra rằng đó là điều mà ai cũng có thể làm được....

Tớ thích nụ cười như "nắng mai" của nhỏ bạn cùng bàn...


Thích nụ cười "khàn khàn" của thằng bạn thân...



Cười để xua tan nỗi đau...cười để vực ta dậy sau một cú vấp ngã.... nụ cười mang đến cho con người những sức mạnh vô hình....


Cười lên nhé để bỏ lại tất cả...




Cười lên để tìm cho mình một niềm tin và sức sống...


Cười lên để thấy tâm hồn mình vẫn còn dang tay đón nhận tất cả....




Cười lên bạn nhé...cho chính bản thân mình...cho yêu thương... cho kỉ niệm....cho những xúc cảm...


lên nào, tìm cho ta một khoảng bình yên trong chính tâm hồn mình...




Cười lên cho mọi thứ mãi ngủ yên trong lòng...cho


những nỗi đau không còn thức giấc...




Vì nếu đc lựa chọn, hãy chọn nụ cười và không lùi bước...
Nếu muốn khóc, hãy để những giọt nước mắt đc dựa vào vai nụ cười...




Cười lên bạn nhé...cho chính bản thân mình...cho
yêu thương... cho kỉ niệm....cho những xúc cảm...


Cười lên với những ước mơ và hy vọng...những hoài bão và cống hiến...



Cười lên để nghe sức trẻ vẫn tràn ngập trong trái tim... Cười lên cho những giọt nước mắt không còn rơi nữa...

cười của em bé thì trong sáng như tấm lòng em....nụ cười của những tân sinh viên thì hạnh phúc khi đã đi qua một chặng đường đầy cam go.....nụ cười của những con người nghèo khó thì luôn kèm theo những ước mơ....

..Mỗi nét cười trên khóe môi luôn mang thật nhiều ý nghĩa..

Và đôi khi ta nên giữ cho mình một phút yên lặng để suy ngẫm....nhâm nhi một bản nhạc mới và tặng cho bản thân một nụ cười....





Mong rằng bạn sẽ cười thật tươi khi đọc những dòng này....nụ cười dành cho gia đình....bạn bè và cả những người chưa quen biết...


Hãy cười lên khi trong lòng vang lên những tiếng nấc xót xa....khi cố nén những giọt lệ trên khóe mi để thêm vững tin đến một tương lai tươi sáng hơn....


Cười lên nhé bạn của tôi !!!




Khi ta khóc không phải vì ta đang buồn mà đôi khi cũng vì ta đang vui....và cười cũng thế..



co tich canh dieu


Từ những ngày tôi vừa hiểu chuyện, tôi đã thấy mình nằm trên giường. Luôn là như thế. Mẹ tôi, cha tôi, và mọi người, tất cả đều bảo rằng tôi luôn phải nghỉ ngơi, phải giữ gìn sức khỏe, phải chăm chỉ uống thuốc, và nhớ là đừng đi đâu ra ngoài. Vì tôi bệnh.


Vậy là, tôi chẳng khi nào được nhìn thấy gì ngoài căn phòng của mình. Một căn phòng màu trắng, tất cả đều trong phòng đều trắng. Mà tôi thì ghét màu trắng lắm.


Tôi hay ngồi bên cửa sổ và nhìn lên bầu trời cao. Tôi chẳng biết trên ấy có gì ngoài những áng mây lững lờ kia. Nhưng, giá mà tôi được là một trong những áng mây kia, có lẽ tôi sẽ rất hạnh phúc.


Là mây tôi sẽ trôi đi trôi đi từ nơi này sang nơi khác, trôi đi khắp nơi và dĩ nhiên, tôi sẽ thấy được quá chừng "thứ" mà trước đây tôi chưa bao giờ thấy. Những hoa, lá cỏ cây, những con đường, những mái nhà, những cánh đồng, và những đứa trẻ giống như tôi. Những đứa trẻ ấy, chắc hẳn chúng chẳng phải quẩn quanh trong mỗi căn phòng của mình như tôi đâu.


Là mây, tôi sẽ chẳng phải như tôi bây giờ, chỉ là một con bé, yếu ớt bệnh tật, chỉ có thể ngồi tựa mình bên cửa sổ nhìn lên trời cao và ước gì: một ngày kia tôi sẽ là mây. Mà, có lẽ là gì cũng được, chẳng cần cứ là mây, miễn là tôi có thể ở trên cao kia…


Từng ngày, từng ngày, tôi lại ngồi nơi cửa sổ phòng mình, và nhìn lên bầu trời. Tôi mơ, tôi ước và nghĩ mông lung về những điều tôi không biết được. Rồi một ngày, tôi gặp bạn…


o O o


"Trong mỗi đứa trẻ đều có một thiên thần. Nhưng rồi, con trai ạ, sẽ có một ngày, thiên thần đó sẽ ra đi. Ngày đó có thể là khi đứa trẻ đó lớn lên… Hay một ngày nào đó, cách này hay cách khác…" Có lần, ôm tôi vào lòng, mẹ khẽ xoa xoa đầu tôi và mỉm cười nói vậy. Tôi có hỏi mẹ tôi "Vậy trong con có thiên thần không hả mẹ, nhìn thiên thần đó như thế nào?"; lúc đó mẹ chỉ mỉm cười, chừng như rằng "Một ngày nào đó, con sẽ hiểu.


"Tôi chẳng biết trong tôi có một thiên thần hay không nữa, nhưng chưa bao giờ tôi thấy thiên thần của tôi. Có những buổi chiều, rong chơi chán chê, tôi chạy ngang bờ suối và soi mình xuống dưới… dòm dòm. Lạ ghê, tôi cũng chỉ thấy tôi – một thằng nhóc đầu tóc bù xù, mồ hôi nhễ nhãi, đang cười nhăn răng chứ nào có thấy thiên thần nào đâu.


Rốt cuộc, tôi vẫn chưa bao giờ nhìn thấy một thiên thần. Mà hông nhìn thấy thì dĩ nhiên tôi không biết thiên thần trông như thế nào rồi. Tôi cứ bám lấy mẹ tôi, cha tôi và cả những người lớn trong nhà (thì người lớn cái gì cũng biết mà) mà hỏi xem họ có bao giờ thấy thiên thần chưa, và trông thiên thần ra sao. Nhưng, chẳng ai chịu nói tôi nghe hết chơn. Tất cả chỉ nhìn tôi và mỉm cười.

Vậy mà, có một hôm tôi thấy thiên thần. Đó là buổi chiều, khi tôi trông thấy bạn…


o O o


"Thiên thần trông rất đẹp, con trai của ta ạ!"- có lần mẹ đã nói với cậu bé như thế. Và bây giờ, trước mắt cậu là một cô bé rất đẹp. Mà đẹp là thế nào nhỉ? Chắc cậu cũng chẳng rõ điều này lắm đâu. Cậu chỉ biết cái cô bé đang tựa mình bên cửa sổ nhìn lên bầu trời cao cao kia sao mà nhìn… hay thế kia. Đôi mắt cô bé to ơi là to, tròn ơi là tròn, và đen lay láy. Nhưng sao, trông cô bé có vẻ buồn buồn. Nhìn cô bé, cậu bé không dưng cảm thấy trong lòng mình sao sao đó. Là lạ.-

Bạn ơi, bạn có phải là một thiên thần không vậy? – Cậu bé bước đến gần bên cửa sổ và hỏi.

Cô bé ngạc nhiên, chẳng biết cậu bé kia từ đâu chui ra, mà cũng ngạc nhiên vì câu hỏi lạ lùng của cậu bé. Ngớ người ra một chút, rồi cô bé mỉm cười trả lời:

- Không đâu, mình không phải một thiên thần. Vậy còn bạn, bạn có phải một thiên thần không?


- Không, mình không phải thiên thần. – Cậu bé lắc đầu – Vậy ra bạn không phải thiên thần. Tiếc thật!


- Bạn muốn gặp một thiên thần lắm à?


- Ừ, mẹ mình nói thiên thần rất đẹp. Và trong mỗi đứa trẻ như mình, như bạn đều có một thiên thần. Nhưng mà mình chưa bao giờ nhìn thấy thiên thần của mình. Bạn có bao giờ nhìn thấy thiên thần của bạn chưa?


- Chưa. – Cô bé lắc đầu, tự nhiên cô lại thấy buồn ghê gớm – Mình chưa bao giờ nhìn thấy thiên thần. (và cô bé thở dài) Mình chưa thấy gì ngoài những gì trong phòng này, và bầu trời trên cao kia.

- Vì sao vậy?


- Mẹ mình nói là vì mình bệnh, nên tốt nhất là đừng đi đâu ra ngoài. Và thế là, mình chưa bao giờ thấy gì ngoài kia cả. Nếu có một thiên thần ở đây cạnh mình thì chắc mình vui hơn. Ít ra thiên thần cũng có thể kể mình nghe về những gì ngoài kia. Nhưng, mình cũng chưa bao giờ gặp được một thiên thần…


Nghe cô bé nói, cậu bé như chợt hiểu ra. Bỗng nhiên cậu trầm ngâm như… người lớn. Rồi cậu nói:


- Rồi sẽ một ngày nào đó, bạn gặp được thiên thần thôi mà. Mẹ nói, trong bọn mình đều có thiên thần, chắc chắn sẽ có lúc bọn mình đều sẽ gặp được thôi. Bạn chờ hen!


- Ừ, mình sẽ chờ. – Cô bé nhoẻn miệng cười.


- Không, tụi mình sẽ cùng chờ. Và trong khi chờ thiên thần đến, thì mình sẽ ở đây và kể bạn nghe về… ngoài kia kia hen.-


Bạn?


- Ừ, dĩ nhiên là mình rồi. – Cậu bé cười toe toét.


o O o


Tôi vẫn hay ngồi bên cửa sổ, và nhìn lên bầu trời. Vẫn y như hồi trước, nghĩa là không được đi đâu ra khỏi phòng. Nhưng khác là giờ bên cửa sổ, có thêm bạn. Bạn hay đến cùng tôi vào những buổi chiều chiều với cái đầu bù xù và miệng thì lúc nào cũng cười toe toét.


Bạn biết không, tôi khoái nhìn bạn cười lắm kìa. Khoái cả những câu chuyện bạn kể tôi nghe. Ở đó, tôi như thấy được "ngoài kia" có những gì, những gì. Thấy đất trời, thấy hoa lá cỏ cây, thấy… đủ thứ hết chơn. Thấy cả những cánh đồng trải dài vàng óng ả, và bạn đang chạy trên đó, mồ hôi nhễ nhại, miệng cười tươi. Bạn cùng những đứa trẻ khác hát những bài đồng dao, chơi đùa cùng nhau. Nghe sao vui quá chừng luôn!Bạn kể tôi nghe về chuyện bạn hay làm nũng với mẹ, với cha để hỏi dò về thiên thần trong bạn.


Bạn kể tôi nghe bạn đã đi tìm thiên thần của mình như thế nào. Tôi nghe bạn kể đến lúc bạn cuối nhìn xuống suối mà chẳng thấy thiên thần của bạn đâu, chỉ thấy một thằng nhóc là bạn thì nhịn không được mà cười sặc sụa.


Bạn ơi, chẳng biết đến khi nào thì bạn mới nhìn thấy thiên thần, chẳng biết lúc đó bạn có vui không… Tôi chỉ biết, một điều mà tôi sẽ chẳng nói bạn nghe đâu, tôi đã nhìn thấy trong bạn, có một thiên thần. Một thiên thần… ôi hông đẹp lắm đâu nhưng mà luôn làm tôi vui, luôn mỉm cười với tôi. Một thiên thần mà tôi luôn tin tưởng và quý mến.


Và hôm nay, khi bạn hỏi tôi về mơ ước của mình, tôi đã mỉm cười, nhìn lên bầu trời cao cao xa xa kia, rồi tôi nắm lấy bàn tay bạn…


o O o

Đến bao giờ tôi mới nhìn thấy được thiên thần trong tôi? – Tôi hay vò vò mái đầu bù xù của mình mà tự hỏi như thế. Nếu có ước mơ, tôi chỉ ước mơ được nhìn thấy thiên thần của mình. Sẽ có một ngày nào đó, ước mơ của tôi hóa thành sự thật… Như mẹ tôi vẫn hay mỉm cười bảo tôi "Đến một lúc nào đó con sẽ hiểu, con trai của mẹ".


Ngày hôm qua, khi hí hửng khoe với bạn về mơ ước của mình, tôi có hỏi bạn thế bạn mơ ước gì. Vậy là bạn kể tôi nghe. Ước mơ của bạn, là bầu trời kia. Nhưng ngạc nhiên quá đi, ước mơ của bạn sao… bình thường như những gì mà tôi vẫn làm hằng ngày vậy. Có những điều tôi thấy bình thường ghê, mà không nhận ra rằng với bạn lại là cả một mơ ước. Kỳ ghê, bạn hen!


"Hãy giữ giùm mình những ước mơ!" – Bạn nói, rồi bạn cầm lấy tay tôi, và đặt vào đó "gì đó" lạ lắm. Bàn tay yếu ớt của bạn siết bàn tay tôi và đưa về phía ngực tôi. Khi ấy, tự nhiên tôi thấy mình nghiêm trang hẳn lên. Mẹ tôi nói "Con trai phải có trách nhiệm! Phải giữ lời, nên cần suy nghĩ kỹ trước khi hứa với ai gì đó." Tôi có nên nhận ước mơ của bạn và cất nó ngay ngắn trong trái tim mình không?


Khó nghĩ quá đi. Nhưng, khi tôi nhìn bạn, tôi biết mình cần phải làm gì rồi nè.


Tôi hứa.

mot thu toi de lai

toi moi di khoi HN duoc may hom. toi lai de lai day nhung uoc mo minh co the thuc hien duoc. khong biet bao gio thi toi tro lai noi day day, cung khong biet nua.Nhat dinh toi se co gang de co the thuc hien duoc uoc mo cua minh, co the khong phai la bay gio, nhung la mot ngay nao do. se phai la nhu vay toi hua voi ban than minh day, co the thuc hien duoc uoc mo do toi phai hy sinh mot so thu nhung khong sao, dieu do dau co quan trong co chu.



Thứ Hai, tháng 11 23

mot ngay de nho

da qua ngay 20/11 duoc 4 ngay ruj. hom do minh rat muon vao blog ma k dc. l a ngay hom ay cung nhu nam ngoai ko co gi dac biet ca. boi h van vay nhu ngay truoc, chi khac mot chut thoi. nhung dieu do h ko muon nhac den. truoc kia h k bao gio co mo uoc di lam nghe nay the ma gio lai theo duoi no. truoc h da tung noi voi mot nguoi chi quen rang, neu co lam nghe giao vien h se len mien nui. gio h van chua muon tu bo y dinh do, nhung ko chua co du can dam de thuc hien dieu do, h chua giam vuot qua cai toi cua ha de thuc hien, h con gia dinh, k giam vut gia dinh lai o dang sau de di. nhung khi co dieu kien nhat dinh h se thuc hien dieu do. h hua day, mot loi hua that long, mot loi hua voi chinh ban than h nua.
chao l nhe

Thứ Tư, tháng 11 11

một nhành hoa sữa

l a năm nay h đã có một nhành hoa sữa đặt trong lòng bàn tay hằng, tuy rằng nhành hoa sữa nay không đọng hơi sương nhưng cũng đủ cho h thấy ấm áp hơn, thấy hn đang ở bên cạnh h

một ngày mới

Một ngày với những niềm vui mới. Nhưng giờ hằng có niềm vui gì nhỉ, h cũng không biết nữa. trước kia h mong có một cuộc sống đơn giản với những niềm vui nhỏ nhỏ. giờ cuộc sống của hằng không còn như trước nữa, nó không còn như h mong muốn. nó phức tạp hơn rất nhiều, H không biết lấy mục đích sống cho mình là cái gì nữa. có một câu nói rằng cuộc sống không bao giờ như ý muốn nó chỉ là giấc mơ giản dị. H có một ước mơ, có cuộc sống bình thường, với những niềm vui nho nhỏ gộp lại thành một hành phúc nho nhỏ nhưng sao giờ khó vậy cơ chứ. h phải làm gì đây l

Thứ Ba, tháng 11 3

mot thu lai de mat

l a hang phai lam gi day co chu. co mo h cung ko ngo h da de mat di long kieu anh, su tu trong cua minh trong mot nghe duoc goi la nghe cao quy nhat trong ta ca cac, h cung ko ngo o cai dat nay nua.
l biet ko lan dau tien h co y dinh nghiem tuc ve viec co mot gia dinh nho nho, voi nhung niem vui nho de tao nen mot hanh phuc nho. nhung cai y dinh do gio ko thanh roi. vi sao chi vi mot so ly do, h ko trach nguoi do, neu h quyet dinh som hon moi chuyen co the khac. gio h cung ko biet lam gj day, gio la luc h nho den nguoi do thi nguoi do ko con la cua h nua. no nhu mot cuo gap go bat ngo roi de lai cho h van vuong. h biet la ko nen nhu vay nhung hien tai h chua the dua nguoi do ra khoi y nghi cua minh dc. ng do cung sap cuoi roi ma.
thoi nhe ko ko viet them nua dau.

Thứ Bảy, tháng 10 10

mot dieu uc che

khi minh quyet buong xuoi cung la luc minh chap nhan chiu nhuc. nhung khong ngo con co tinh choi minh, khong sao, gio minh cung khong can nua roi. co quan he cho tot. de cho no chet o luc khac. minh cay. biet vay khongde nguoi nha nhung tay vao. lam mot minh khoi dua chet theo minh, trong co co the co minh, minh khong can ma.

Thứ Bảy, tháng 10 3

Nụ cười

"Hãy mìm cười với nhau - Bất kể đó là người
ta không quen biết. Nụ cười ấy sẽ chạm đến
những góc khuất của tâm hồn và tỏa sáng
cả nơi tăm tối nhất."


Hẳn có rất nhiều người ở khắp mọi nơi trên thế giới đã từng đọc qua tác phẩm nổi tiếng Hoàng tử bé của nhà văn Pháp Antoine de Saint-Exupery. Đây không chỉ là một tác phẩm dành cho trẻ em mà còn là một câu chuyện ngụ ngôn đầy ý nghĩa cho cả người lớn. Nó gắn liền với tên tuổi của Saint- Exupery đến nỗi ít có ai còn lưu tâm đến các tác phẩm khác của ông, cả tiểu thuyết lẫn truyện ngắn.


Trong cuộc chiến trống phát xít Đức, Saint-Exupery là một phi công chiến đấu và ông đã hy sinh khi đang làm nhiệp vụ. trước thế chiến thứ hai, ông từng tham gia cuộc chiến chống phá xít ở Tây Ban Nha. trong giai đoạn đó, ông có viết một truyện ngắn rất hay có tên là Nụ cười. Câu chuyện cảm động ấy thực sự đã tác động rất nhiều đến tôi, và giờ đây, tôi muốn chia sẻ nó cùng các bạn.


Trong truyện, nhân vật chính là một người bị kẻ thù bắt và giam giữ tại một xà lim tăm tối, bẩn thỉu để chờ ngày xử tử. Và vào buổi tối trước ngày sẽ diễn ra cuộc hành hình, câu chuyện bắt đầu.


"Khi biết mình sẽ bị đem xử tử vào ngày mai, tôi hoang mang và sợ hãi tột độ. Bàn tay tôi run bắn lên, cố lần mò trong ngực áo để tìm xem còn mẩu thuốc nào còn sót lại sau cuộc khám xét. May mắn làm sao, vẫn còn một điếu, đã cong nát và đẫm mùi mồ hôi. Ngón tay tôi bấu vào nó, mừng rỡ, nhưng nỗi vui mừng lóe lên rồi lại tắt ngấm. Tôi ngẹn ngào nghĩ đến ngày mai. Bàn tay tôi run quá, không thể đưa điếu thuốc lên tới miệng. Tôi cũng không có que diêm nào để mồi thuốc. Tất cả đều đã bị tịch thu. Ngồi sau song sắt, tôi đưa mắt nhìn người cai ngục. Anh ta không nhìn tôi. Cũng đúng thôi. dẫu sao, đối với anh ta thì tôi có khác gì một cái xác không hồn cơ chứ!


"Làm ơn...anh có que diêm nào không?" - Giọng tôi như lạc đi, run rẩy.




Người cai ngục đưa mắt nhìn tôi. Đó là một chàng trai hãy còn khá trẻ. Trong thứ ánh sáng vàng vọt mờ ảo của ngọn đèn đung đưa trên tường sau lưng anh, tôi thấy anh khẽ nhún vai, mệt mỏi đứng lên và tiến về phía tôi. Ánh sáng que diêm lóe lên, và ánh mắt chúng tôi gặp nhau. tôi mỉm cười, thật tình, tôi cũng không hiểu vì sao mình lại làm thế. Có lẽ do tôi quá căng thẳng, mà cũng có thể là một thói quen mỗi khi ta đến gần ai đó. Dù gì đi nữa, tôi cũng đã mỉm cười. trong khoảnh khắc ấy, dường như có một ánh lửa nhóm lên trong khoảng lặng tăm tối giữa hai chúng tôi. Tôi biết chàng trai ấy cũng không muốn có một cửa chỉ thân mật nào với người mình đang giam giữ, nhưng nụ cười của tôi như đã vượt ra khỏi không gian nhà ngục. Bất giác, anh cũng mỉm cười đáp lại. Dù đã châm xong thuốc, nhưng chàng trai vẫn không quay về chỗ của mình, vẫn nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt dịu dàng. Tôi tiếp tục mỉm cười với anh, như với một người bạn chứ không phải là một cai ngục. và cái nhìn của anh ta khác hẳn.


.....

Thứ Ba, tháng 9 29

mùa thu

thu này mình lại chưa hái được cho mình một nhành hoa sữa để cho vào lòng bàn tay bé nhỏ của mình. đến bao giờ mình có thể quay lại được hà nội nhỉ, mình cũng không biết nữa. mong ước của mình giờ là muốn quay trở lại nơi đó.

một thứ lại để mất

l à có thể hằng đã vô tâm để mất đi một chút nắng của bản thân mình, cũng có thể chút nắng đó không phải là của hằng. hằng cũng không biết nữa, giờ hằng muốn có chút nắng đó cho hằng vì hằng tin nó sẽ cho hằng niềm tin vào cuộc sống, nó sẽ cho hằng sức mạnh để bước tiếp trên con đường đời này. nhưng chút nắng đó của hằng, nếu hằng tiến thêm một chút có thể nó là của hằng. nhưng hằng chưa có đủ cam đảm để tiếp bước, có thể sẽ không bao giờ hằng sẽ tìm được cho mình chút nắng nào sẽ sưởi ấm cho hằng bằng chút nắng đó, nhưng hằng là đứa có lòng kiêu hãnh rất cao, cũng có thể hằng không cần làm gì hết chỉ quan tâm một chút thôi chút nắng đó sẽ thuộc về mình. Nhưng giờ hằng tin là, mà hằng cũng không biết, cái cảm giác này nó không rõ như đối với l. với l hằng yeu và suốt đời này hằng l ghi nhớ trong tim hằng nhưng với chút nắng này hằng chỉ quý và tin thôi. hằng phải làm gì đây l?

Thứ Ba, tháng 9 22

Một thứ quý giá đã để mất

Chị lan ơi em lại nhớ đến chị, những làm thế nào để em có thể gặp được chị đây. Em đã rất vô tâm phải không chị, đáng lẽ khi nghe chị nói nếu không lấy được anh tuân chị sẽ không liên lạc với mọi người, lúc đó em phải nói gì đó nhưng em lại không nói gì, giờ em hối hận thì wa muộn rồi. Em đã để mất chị, mất đi một người chị tốt, một người bạn tốt, người bạn đã sưởi ấm cho em một chút ít niềm tin còn lại trong cuộc sống này. Chị ơi em mong một ngày này nào đó em được gặp lại chi. Em rất mong, vì em có niềm tin và hy vọng mà, lần này gặp lại chị em không để mất chị nữa đâu em hứa với bản thân mình đấy chị.

chị giống em rất thích hoa lan em tặng chị một nhành lan đỏ nè.

Mơ về một gia đình nhỏ

Giờ là lúc mình nghĩ mình cần có một gd đình nhỏ để lo lắng, để quan tâm, chia sẻ vui buồn. Mình cần gì nhỉ một người bình thường, là người sẽ cho mình niềm tin. Nhưng để tìm điều đó khó wa. Mình luôn mơ ước có một gia đình nhỏ, đầm ấm và hạnh phúc. Nhưng liệu mình có không mình không giám tin nữa, khi mà mọi thứ in quá xâu vào tâm chí mình. Mình sợ mình sẽ không có, nếu có mình cũng không giữ nổi mất, mình là người luôn để mất mọi thứ tốt đẹp trong tay mình. Thật sự mình không đủ tự tin.

Đây là gia đình nhở của vàng anh


Theo thông tin vừa nhận, Vàng Anh đã có baby. Sau đây là một số hình ảnh baby của Vàng Anh

Gia đình nhà Vàng anh trong tổ ấm

Thứ Hai, tháng 9 21

21/09

hom nay la ngay kha ban

Thứ Sáu, tháng 9 11

Niềm tin

"Đừng bao giờ đánh mất niềm tin. Niềm tin sẽ
cho bạn sức mạnh để tồn tại, ngay cả khi bạn
lâm vào hoàn cảnh nghiệt ngã nhất."
- Khuyết danh
Niềm tin là điều rất cần cho tất cả chúng ta-những ai luôn mong muốn khám phá bản chất của cuộc sống. Biết hy vọng và tin tưởng vào những điều tốt đẹp là một phương thuốc mầy nhiệm giúp chúng ta mạnh mẽ hơn, tự tin hơn. Có niềm tin, chúng ta sẽ tìm thấy sự chia sẻ, nâng đỡ và tình yêu thương giữa cuốc sống đời thường đầy khó khăn, thử thách này.
Thế nhưng, nếu trong một hoàn cảnh nào đó, khi mọi niềm tin trong bạn đều tưởng như sụp đổ, bạn sẽ làm gj? Nếu là người thiếu ý chí, bạn sẽ buông xuôi, và bắt đầu tỏ ra nghi ngờ những gì lâu nay mình tin tưởng. Còn nếu ngược lại, là một người mạnh mẽ, lạc quan, bạn sẽ không ngần ngại chọn cho mình con đường thứ hai: Tiếp tục dấn bước, cho dù chỉ có chút niềm tin còn sót lại trong lòng.

một người để thương

Tôi lại nhớ về bạn và tôi chợt nghĩ mỗi một người đều như những cơn sóng biển sau mỗi lần tràn vào đến gần bờ và mong có một bờ biển nào đó đón nhận mình. Và bạn chính là bờ biển để cho ngọn sóng biển muốn tràn vào bến bờ của mình, còn tôi không có duyên để được cập vào bến bờ của bạn, nhưng tôi biết rằng tôi không thể cập vào được bến bờ của bạn đơn giản vì cơ hội đã qua đi tôi đã không nắm bắt lấy lên tôi đã để tuột mất cơ hội của mình. Nhưng thật lòng tôi chúc cho sớm tìm được cho mình một cơn sóng biển ồn dữ dội và bình yên. chào bạn nhé
Tôi gửi tặng một loài hoa mà tôi yêu quý nhất trong tất cả các loài hoa

Đây là loài hoa phong lan đỏ nó gắn liền với kỷ niệm của một người lính mà tôi đã đọc được trong câu chuyện "phong lan đỏ"



Thứ Tư, tháng 9 9

một nơi để nhớ

nhin tren ti vi hinh anh chiec cau long bien khien minh nho den mot ngay minh di tren cay cau do voi mot nguoi. giominh va nguoi do da xa nhau, co mot chut nuoi tiec nhung khong sao do la duyen ma, co the minh va nguoi do khong con duyen nua. chiec cau lam cho minh nho va khong biet den bao gio minh moi co co hoi hai cho minh mot nhanh hoa sua con dong hoi suong de co the dat no trong long ban tay cua minh day, de minh co the cam nhan duoc hn trong chinh long ban tay minh, de co the cam nhan dc tung noi minh da qua va nhung cai gi minh da co o noi do. bay gio minh chi co mot uoc mo nho be thoi, co the dat chan tren khap ngo ngach o hn de co the tim cho minh mot khoang toi rieng o noi do, mot khoang troi minh yen trong chinh minh.

mot ngay buon

hom truoc minh gap mot su co nho, cu tuong phai nam vien co chu. goi bo ra don, may ma co bo, neu mot ngay nao do bo khong the don minh thi ai don minh day nhi, chac chang co ai dau. minh dang nghi ve ban than minh roi day se ra sao day, minh khong biet nua.
hnay lai nho den ban ay, gio ban ay the nao nhi, minh cung khong biet, nhung cau hoi khong co cau tra loi, da luc minh khong nho den ban ay. hnay lai nho den, khong sao, nho la quyen cua moi nguoi ma. nhung l a h khong nho l nhieu dau chi mot chut thoi, chac chan vay roi. minh se khong de cho minh nho den ban mai mai dau, nhung minh cung khong quen ban dau, do la mot kn ma va gio kn do chi minh biet thoi, ngay ca khi minh nho cung chi minh biet ma khong ai biet. gio minh ich ky lam ban biet khong, cai gj cung chi co mot minh minh thoi, khong muon chia se voi mot ai het. nhung minh co the chia se ve ban voi ai day, va chuyen khac, minh lam gj co ban than co chu, minh lam gj co ai de tin tuong co chu. minh khong co that ma, minh co bat hanh khong, minh cung khong biet nua, nhung minh hieu rang co mot minh khong co ai chia se cung buon that nhung minh quen roi ma.
chao ban nhe, minh khong noi chuyen voi ban tiep dau.

Thứ Sáu, tháng 9 4

nho

hom nay minh lai pham mot so sai lam. chan that, gio minh lam sao the nay cung khong biet nua.minh chi muon di khoi noi nay thoi, minh rat nho hn ma.

Chủ Nhật, tháng 8 30

hoa sữa

màu của tinh khiết. làm sao mình không yêu được cơ chứ khi mà mình rất yêu hà nội, nó biểu tượng của hà nội, được ví như một hà nội thứ hai, một hà nội trên không. mỗi khi nhớ đến hà nội mình lại nhớ đến hoa sữa. Tháng tám năm nay không biết hoa sữa trông như thế nào nhỉ, chắc cũng như mọi năm. Năm nhất định mình sẽ có cho mình một nhành hoa sữa, để mình có thể cảm nhận được hà nội đang ở bên cạnh mình, để mình bớt nhớ hà nội hơn. Càng ngày mình càng yêu hà nội hơn. Không yêu sao được khi nơi đó có cả một bầu trời tuổi thơ của mình, ơ nơi đó mình đã có một tuổi thơ êm đềm.

Giờ mình rất muốn lang thang ở khắp từng con phố Hà Nội, ước mơ một ngày nào đó được đặt đội chân nhỏ bé trên mọi ngõ ngách của hà nội đến bao giờ đạt được đây.
Mình muốn lang thang nhưng chỉ lang thang một mình thôi, bởi mình hiểu mình khó có thể tìm ra được một ngưòi có thể hiểu được ước muốn của mình. Để tìm được một người có thể hiểu mình thật khó, một người có thể hiểu và thông cảm với sở thích của mình.

Hà Nội


My remember Ha Noi. August is milk flower, season to place person live far Ha Noi to gather a milk flower. August My will have to give a milk flower because I miss Ha Noi.

Thứ Bảy, tháng 8 29

happy

happines is pleasures small add up again

Thứ Năm, tháng 8 20

No reunion for the Four Heavenly Kings




In an effort to help contribute to the relief fund for the victims of Typhoon Morakot, Hong Kong celebrities like Andy Lau, Alan Tam, and Eric Tsang came together to organize the Artistes 88 Fund Raising Campaign. The charity programme took place two nights ago and was participated by over 300 Hong Kong artistes featuring the likes of the four Heavenly Kings, Andy Lau, Leon Lai, Aaron Kwok and Jacky Cheung, Gigi Leung, Cai Qin, Eason Chan, and Sammi Cheng.






The charity show began with the combined effort of all the stars as they sang to the tune of Simon and Garfunkel's "Bridge Over Troubled Waters" with self-penned lyrics. All celebrities present at the event donned white plain t-shirts that were imprinted with a map of Taiwan. In a bid to raise more money for the victims of this disaster, Alan Tam lent his vocals throughout the show, and even auctioned off his trophy from the Golden Horse Awards (for a year) and a white jade statue of the Bodhisattva Guan Yin, raising a total of S$200,000.




A total of S$10 million was raised from the successful event. Although the event was supposed to be a reunion stage for the four Heavenly Kings, attempts to get them up together remained unsuccessful as they each took turns to perform separately.
The main organizer of this fund raiser, Andy, appealed to his Taiwanese fans and instructed them to donate their travel funds to the relief instead of travelling to Hong Kong in September for his birthday. An equally bighearted Jacky expressed, "Although I cannot represent the entire of Hong Kong's citizens, however, I can say that most of us are concerned for Taiwan. When there is trouble, we will feel the pain too. If you feel that my presence in the disaster areas will be a great source of comfort, I will be there! I am only afraid of hindering the work of the rescue team."

Thứ Ba, tháng 8 18

tap huan

ngay mai tap huan tai truong roi. chan that, minh ko mong chut nao het

Soldiers from Nato-led forces killed in Kabul suicide attack

(SHAH Marai/AFP)
Australian soldiers of the Nato-led International Security Assistance Force (ISAF). The nationalities of today's victims have not been named
Jeremy Page, Kabul
Recommend? (1)
An explosion on a busy main road in Kabul today killed several soldiers serving for the Nato-led forces.
A spokesman for the Nato-led International Security Assistance Force (Isaf) could not confirm the nationalities or numbers of those affected.
“There have been some ISAF soldiers killed and several wounded,” an Isaf press officer saidAn explosion on a busy main road in Kabul today killed several soldiers serving for the Nato-led forces.
A spokesman for the Nato-led International Security Assistance Force (Isaf) could not confirm the nationalities or numbers of those affected.
“There have been some ISAF soldiers killed and several wounded,” an Isaf press officer said

Thứ Bảy, tháng 8 15

Living on the Edge with Chip Ingram

If you could ask God for an extreme makeover in your life, what would you want it to look like? Join Chip Ingram for Living on the Edge today, as he begins a new series called ?Your Divine Design? ...discovering the masterpiece that God made you to be.
Play in your Iphone

Suicide bomb at NATO HQ in Kabul kills seven



A U.S. soldier reacts after a suicide car bomb explosion which occurred near the main gate of NATO's headquarters in Kabul, Afghanistan, Saturday Aug. 15, 2009.